Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

KY NIEM PHO THONG

Mỗi con người hầu như ai cũng có một thời cắp sách đến trường với bao kỷ niệm , đối với riêng bản thân tôi , kỷ niệm về một thời học sinh sâu sắc nhất đó chính là khoảng thời gian tôi học cấp ba . Cấp một , cấp hai không phải là không có kỷ niệm nhưng những kỷ niệm đó chưa được nhận thức rõ ràng bởi vì vào thời điểm đó tôi còn quá bé . Cấp ba chưa phải đã là người lớn , nhưng cũng đã không còn bé nữa rồi , đặc biệt là hai năm cuối cấp , lớp 11 và lớp 12 . Ở cái tuổi 17 , 18 đó phải nói rằng tâm hồn con người ta thật dễ xao động , thế giới tình cảm của tôi trong khoảng thời gian này nhìn chung là khá phức tạp và rất nhạy cảm , chính vì thế , những kỷ niệm mà tôi có được trong những năm học này đã khắc sâu trong tâm hồn của tôi . Giờ đây khi không còn học ở mái trường phổ thông nữa tôi mới thấy nhớ nhung những ngày tháng đã qua ! Tôi ao ước thời gian trở lại , tôi thèm nghe tiếng trống trường , tôi thèm những buổi học thêm , tôi thèm được ngồi vào vị trí của mình ngày xưa để được nghe thầy cô giảng bài và cũng là để nhìn ra dòng sông mà tôi thường mơ mộng . Chao ôi là nhớ , là thèm ! Ngày đi còn đi học phổ thông tôi đã không nhận ra thứ hạnh phúc mà mình đang có , để giờ đây nhớ lại mà thấy mình thật ngốc , thật phí phạm những khoảng thời gian tuyệt đẹp đó . Tôi thường hay mơ về mái trường xưa , ở đó tôi thấy mình thật hồn nhiên , thật vui vẻ , thật hạnh phúc , cứ mỗi lần mở một trang vở hồi học phổ thông mà tôi đã từng viết là một lần tôi xúc động là một lần tôi cảm thấy bồi hồi và nhớ nhung trào dâng từ tận đáy lòng mình . Mỗi lần đọc một bài thơ hay nhớ về một sự kiện gì đó có liên quan trong khoảng thời gian đi học này là tôi có thể liên tưởng ngay đến mái trường yêu quý , đến bạn bè , đến không gian cũng như thời gian với biết bao hoài niệm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét