Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Kỷ Niệm Về Một Giáo Viên Phổ Thông

Tôi đã đi qua rồi cái thời đi học phổ thông với đầy ắp những kỷ niệm , bạn bè , người yêu , thầy cô giáo . Không hiểu sao tôi luôn nhớ mãi về khoảng thời gian tuyệt đẹp này , hôm nay tôi sẽ nói về một người giáo viên chủ nhiệm đã để lại trong tôi biết bao Kỷ Niệm của cái thời cắp sách đó . Cô là giáo viên chủ nhiệm của tôi trong hai năm liên tục của thời cấp III , Cô là một giáo viên dạy tiếng anh rất giỏi , Cô là một người rất tận tâm với học trò , cô tên là Lê Huyền Thùy Dương . Cho tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cả họ tên của cô chắc các bạn cũng hiểu là tôi quý trọng cô tới mức nào . Vâng ! Tôi thật may mắn khi hai năm cuối cấp được cô làm chủ nhiệm , được cô hướng dẫn , quan tâm , động viên trong những tháng ngày học tập căng thẳng nhất của năm học cuối cấp . Cô chủ nhiệm tôi từ năm học lớp 11 phải nói thật rằng tôi học anh văn rất dở nhưng lại rất thích tới tiết anh văn do cô dạy bởi lẽ đối với tôi học anh văn trong những giờ học của cô chẳng có gì là căng thẳng . Cô rất quan tâm tới lớp của chúng tôi , tôi tin rằng cô coi lớp của chúng tôi như một gia đình mà cô là một người mẹ đầy trách nhiệm . Tôi vẫn nhớ hai lớp học mà cô chủ nhiêm chúng tôi là 11 B8 và 12 C4 , trong hai năm tình cảm của cô đối với lớp tôi cũng như của lớp chúng tôi giành cho cô thật khó có thể nói hết bằng lời , tôi không bao giờ quên được những ngày tháng là học trò của cô , những ngày tháng bị cô la mắng , nhắc nhở nhưng cũng thật đầy ý nghĩa ! Chao Ôi ! cuộc đời như một dòng sông , giọt nước trôi đi không bao giờ trở lại , người thầy đúng là như một ông lái đò lặng lẽ đưa những vị khách của mình là những học sinh yêu dấu sang đến bến bờ của vinh quang mà cũng chả bao giờ họ đòi hỏi những vị khách đó phải đền đáp . Thời gian cứ trôi đi và đó là một quy luật tất yếu con người sẽ già đi và suy nghĩ cũng sẽ chính chắn hơn , bây giờ tôi mới cảm nhận được hết những tình cảm , sự quan tâm quý báu mà cô giành cho chúng tôi . Thật tình cờ hôm qua khi đi ngoài đường tôi đã gặp lại cô , cô không nhận ra tôi , nhưng tôi thoáng nhìn là đã nhận ra cô ngay , cô vẫn thế vẫn nét mặt như thế , tôi đã không chạy tới chào cô , không hiểu là tại sao nữa nhưng thôi tình cảm quý mến của tôi giành cho cô một người giáo viên chủ nhiệm của tôi thật là đong đầy và nhất định tôi sẽ đến thăm cô và cảm ơn cô đã dìu dắt tôi trong những năm tháng vất vả của một thuở học sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét